Thứ Năm, 28 tháng 2, 2008

Điều không thể nào chạm tới

Lần cuối cùng ở bên nhau, em vẫn muốn ở nơi chúng ta hò hẹn lần đầu. Quán cà phê quen thuộc, với những giai điệu sâu lắng, tinh tế hoà quyện trong hương cà phê nồng nàn.
Em ngồi lặng yên, dịu dàng bên anh, đôi mắt nhìn xa xăm. Dường như càng nhìn ngắm đôi mắt ấy, anh càng cảm thấy anh nhìn em không bao giờ thuộc về mình. Nó xa vời vợi. Nó luôn hướng về chân trời ấy, nơi em vẫn thường kể với anh bằng tất cả niềm say mê thơ trẻ, nơi có những vạt Dã Quỳ vàng rực đến nao lòng, nơi có những con đường dốc lên dốc xuống, nơi có những vườn cà phê với những bông hoa trắng muốt toả hương dịu ngọt lúc vào mùa, và nơi ấy có cả một người em đã từng yêu thương, đã từng đưa em đến tận cùng hạnh phúc và đau khổ.Đã có lần em hỏi anh tại sao anh lại có thể yêu một cô gái tẻ nhạt như em, một cô gái hoàn toàn không xinh đẹp, không quyến rũ, luôn luôn u sầu, có một thói quen bất di bất dịch là ngồi bên ly cà phê ở chiếc bàn dưới gốc cây ngọc lan này vào mỗi chiều thứ bảy. Anh đã không trả lời. Đơn giản vì anh nghĩ em cũng không cần một câu trả lời theo cách thông thường. Anh chỉ biết rằng vì em, anh vẫn đến đây vào mỗi chiều thứ bảy, và chọn đúng chiếc bàn dưới gốc cây ngọc lan này để nhâm nhi từng giọt cà phê sóng sánh. Anh chỉ biết rằng, phố núi với những kỷ niệm thuộc về em đã trở thành một phần máu thịt của anh dù anh chưa một lần đặt chân đến. Anh chỉ biết anh cũng đã yêu thương những điều em đã yêu thương. Và khi em chìm trong suy tưởng về một nơi rất xa thực tại ở đây, anh cũng rất muốn đi cùng em trên con đường ấy.Nhưng anh cũng biết rằng anh không bao giờ chạm đến được những ý nghĩ trong sâu thẳm tâm hồn em. Chỉ đơn giản vì anh không thật sự thuộc về mảnh đất Tây Nguyên huyền bí. Anh dù có yêu hương cà phê đến đâu, dù có yêu những bản tình ca của núi rừng đến đâu vẫn không thể nắm bắt và cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp của nó, như em và người ấy.Anh vẫn ngồi lặng yên bên em hàng giờ, để nghe những giọt cà phê rơi, những giai điệu sâu lắng tinh tế hoà quyện trong hương cà phê nồng nàn. Anh sợ phải lên tiếng, anh sợ mình cắt ngang dòng suy tưởng của em. Anh muốn em được sống hoàn toàn trong hoài niệm.Em và người ấy đã có một tuổi thơ êm đềm bên cạnh cánh rừng bên nhà, con suối trong vắt mát lạnh, những gốc cà phê xum xuê; đã có một tình yêu trong sáng, lãng mạn, và sâu đậm. Ngày người ấy ra đi, em không khóc, chỉ nỗi đau đớn là ngập đầy trong mắt.Nỗi đau ấy anh có thể cảm nhận được, bởi giờ đây nó vẫn còn rõ ràng lắm trong ánh nhìn em.“Tâm hồn em đã vĩnh viễn thuộc về nơi ấy rồi, anh ạ!” Tiếng nói trong vắt của em kéo anh ra khỏi không gian tâm tưởng. Ánh mắt anh chạm vào ánh mắt em, ở đó có những đốm sáng lung linh, nồng nhiệt và say mê. Chưa bao giờ anh nhìn thấy những điều ấy trong đôi mắt em cả. “Anh sẽ rất nhớ em!”. Anh cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại và đặt vào lòng bàn tay mình. Anh tin em sẽ cảm nhận được tất cả những gì đang diễn ra trong anh lúc này.-***-Không có em, anh vẫn giữ cho mình thói quen đến quán cà phê này vào mỗi chiều thứ bảy. Vẫn là chỗ ngồi quen thuộc dưới gốc cây ngọc lan, vẫn là những giai điệu sâu lắng tinh tế quyện trong mùi hương cà phê nồng nàn. Anh để tâm hồn lắng lại cùng những gì anh đã từng yêu thương và mãi mãi yêu thương. Anh biết mình còn nợ em một câu trả lời. Thật ra anh rất muốn nói với em là, với anh, không người con gái nào quyến rũ bằng em, sức quyến rũ của đôi mắt, một ánh nhìn xa xăm diệu vợi mà anh không bao giờ nắm bắt được, cũng giống như vị cà phê vậy, cứ mỗi lần thưởng thức anh lại có một niềm cảm hứng mới mẻ, như là một nỗi đam mê bất tận theo thời gian. DÒNG SÔNG TRÔI

0 nhận xét: