Thứ Sáu, 29 tháng 2, 2008

Giọt đắng bên ly cà phê

Sớm, trời còn hơi lành lạnh. Mở ấm nước vừa sôi, hơi nước phả vào mặt, ngọt và hơi rát. Ba muỗng cà phê, một chút coffeemate, một muỗng đường, thế là cái thứ nước đen sánh đã chuyển qua màu nâu vàng quyến rũ. Nhấp một ngụm cà phê, vị đắng tan nhanh trên đầu lưỡi, để lại cảm giác hơi chát và cái vị thơm nồng, rồi lan đến từng tế bào, rân rân cảm giác.Người ta nói rằng cà phê không phải là thứ thanh thản như trà, càng không mạnh mẽ, bạo liệt như rượu. Cà phê như một gạch nối giữa niềm vui và nỗi buồn. Với ai đang muộn phiền, cà phê càng day dứt như một bản nhạc có nhiều dấu lặng. Còn những kẻ môn đồ của giáo phái cà phê thì cho nó là người đàn bà mang bùa ngải trong mình...Em chưa bao giờ tự hỏi cái kẻ "đạo" cà phê ấy, theo cách nói của anh, sao lại nghĩ ra cái định nghĩa không nên chứng minh như vậy? Chỉ đến ngày hôm kia, vô tình lướt blog, em mới nhận ra, trong lòng anh và em vẫn còn chứa bao nhiêu khoảng lưng chừng: giữa niềm vui và nỗi buồn, yêu thương và xa cách, hiện tại và quá khứ, những thứ không thề cắt nghĩa rõ ràng...Bây giờ mỗi lần lên thăm dì trên thành phố, em rất ghét phải đi qua con đường đó, ghét phải nhìn thấy cái ghế gỗ đó, em sẽ nhói lòng nếu lỡ thấy một "cặp" nào đó đang ngồi, em sợ biết đâu lại gặp cô bé phục vụ ngày nào, nở một nụ cười rất xinh lộ ra một chiếc răng khểnh bên trái: "Chị có muốn thử loại cà phê mới này không. Dạ, còn anh hôm nay dùng gì ạ?". Lạ thật, cả cái quán đó, sao chỉ có mình cô ấy nhớ được thói quen của em, luôn giúp em tránh được những cơn bối rối nhỏ nhỏ khi phải đổi ly. Cà phê cho em và sữa đậu nành cho anh. Cảm ơn cô bé ấy thật nhiều.Vào mùa này, quán chắc đã phủ đầy bông bằng lăng. Cái ghế mây thỉnh thoảng lại vương đầy những bông hoa cánh mỏng, tím mong manh ngơ ngác. Cơn mưa chiều bất ngờ ào qua không hẹn trước. Bông bằng lăng bị nước đánh, rụng dán chặt vào gờ đá. Cà phê nhỏ từng giọt chầm chậm trong tiếng mưa chiều xối xả. Hơi nước đọng thành giọt trên thành ly nước mưa bám trên cánh hoa đều mong manh, trong suốt. Nghe như thời gian ngưng đọng lại trong góc quán bé nhỏ này, quanh ly cà phê thơm dìu dịu:- Cà phê pha sữa ngon hơn hay cà phê pha coffee-mate ngon hơn hả anh?- Em "đạo" cà phê mà sao lại hỏi anh câu này?- Mẹ em không biết uống rượu nhưng phân biệt rượu ngon rượu dở, loại nặng loại nhẹ rất giỏi đấy. Chỉ cần nhấp vào đầu lưỡi là mẹ biết ngay. Anh cũng đã thử cả hai thứ rồi đó thôi!- Không thể so sánh được. Mỗi loại có một cái thú riêng. Cà phê pha sữa thì hương nhiều hơn vị, cái vị bị sữa lấn át. Còn pha bằng bột coffee-mate thì vị sẽ nhiều hơn hương...Trên thế giới thì người ta hay dùng coffee-mate.- Sao anh lúc nào cũng chung chung vậy, mỗi cái ngon một kiểu thì ai chẳng nói được. Anh thích loại nào kia?- Hì, anh chỉ thích cà phê em pha...Bức vẽ xe ngựa Đà Lạt của Trần Minh ThôngNgày nhận quyết định về Đà Lạt, em biết chúng mình sẽ chia tay. Dẫu chúng ta có muốn níu kéo, cố gắng đến thế nào thì vẫn có rất nhiều việc mà sức mình không làm được. Em không thể hi sinh kỳ vọng của cha mẹ, những cái nhìn tin tưởng của những đứa em...Có thể tình yêu của chúng ta chưa đủ lớn để vượt qua thử thách của cuộc sống này. Đà Lạt lạnh và sớm có nhiều sương mù lắm anh à. Thật buồn cười là cuối cùng em đã có dịp quàng chiếc khăn len và cái áo ấm anh mua cho em trong lần ra Bắc du lịch. Em đã thấy thanh thản và hòa mình được vào cuộc sống mới. Em thích nhìn vào ánh mắt của những sinh viên vừa năm nhất, khi họ vừa mới nhập trường. Ở đó có nhiều khát khao, hoài bão, và cả những bỡ ngỡ, háo hức tiếp muốn thâu nhận mọi thứ ở cuộc đời này...Ở đây cũng có rất nhiều quán cà phê. Quán nhỏ lưng chừng dốc, lặng lẽ núp trong bóng cây. Ngồi trong góc quán, có thể thấy cả rừng cây mờ xanh, đổ bóng dần xuống trong chiều vắng. Cà phê Đà Lạt đậm và đắng hơn ở Sài Gòn. Em đã gặp anh M, anh chàng nhạc sỹ mình gặp trong lần về miền Tây chơi đấy. Anh ta mời em tới một quán cà phê nến vàng, bàn gỗ thông như một ngôi nhà nhỏ trong miền cổ tích. Em đã xí xọn mặc váy, trang điểm một chút và cầm ô vì tối hôm ấy trời mưa nhẹ. Quán không thắp đèn điện, chỉ có những ngọn nến lung linh trên từng bàn cho khách ngồi nói chuyện. Nhưng anh biết không, anh chàng nghệ sỹ ấy đã chọn một quán cà phê tình nhân, trong một buổi tối lãng mạn như thế để rồi dẫn em đến cái bàn gần cửa sổ nơi có hai phụ nữ đang ngồi nói rằng: "Giới thiệu với em, đây là mẹ anh, còn đây là vợ anh.". Em vẫn thấy buồn cười mãi về lần "tưởng bở" ấy nhưng cũng thầm cảm ơn anh ta. Nhờ vậy mà em biết một quán quen, mỗi chiều rảnh rỗi lại ngồi nhấp từng ngụm cà phê và nghĩ về một phương trời khác, một nụ cười trìu mến và ánh mắt hiền lành, không dành cho em nữa. Cà phê không pha đường thì đắng hơn cả bồ hòn anh nhỉ, nhưng vị đắng của cà phê thì đã thấm gì...Bây giờ em hay tự tay pha cà phê sáng cho mình. Có thể một chiều nào đấy, số phận đưa bước chân anh đến vùng đất lạnh này, mình có thể ngồi bên cửa sổ ngắm lay ơn nở trong sương, và nói ra tất cả những gì còn vương vấn...dẫu chỉ một lần.

0 nhận xét: