Thứ Sáu, 29 tháng 2, 2008

Sản phẩm & Dịch vụ

Việt Thiên - Bắt đầu từ hôm nay
Công ty TNHH Việt Thiên chuyên sản xuất kinh doanh Cà Phê & Trà mang thương hiệu Việt Thiên.

Dịch Vụ:Tư vấn quán mở quán cafe, Tài trợ quán cafe
Sản Phẩm:
Cà phê phổ thông: 50.000VND/kg
Cà phê cao cấp: dạng bịch có 2 loại 60.000VND/kg & 90.000VND/kg
Trà: 13.000VND/gói 0.4kg hương sen, lài hoặc sâm dứa chuyên dùng làm trà đá cho quán cafe, thơm, lợi nước.
Trà sen, lài, sâm dứa hảo hạng và trà Oolong làm quà biếu.
Cà Phê & Trà Việt Thiên – Niềm đam mê sống mãi.
Xin liên hệ: (08) 62740220- 35890140. Hotline: 0957 020 181.

Thư tìm đại lý và nhà phân phối toàn quốc

Việt Thiên - Niềm đam mê sống mãi!
Công ty TNHH Việt Thiên chuyên sản xuất kinh doanh Cà Phê & Trà mang thương hiệu Việt Thiên. Cần tìm đại lý phân phối trên toàn quốc.Các cá nhân, cửa hàng có nhu cầu mở đại lý bán lẻ hay bán sỉ xin vui lòng liên hệ công ty để làm thủ tục.
Mọi chi tiết xin liên hệ: Công ty TNHH Trà Cafe Việt Thiên.

Trụ sở: 20/8bis Thống Nhất,P.16,Q.Gò Vấp, TP.HCM
ĐT: (08) 62740220-35890140.
Email: vietthiengroup@yahoo.com
Website: http://www.vietthien.com/

Tư vấn mở quán cafe

Việt Thiên - Bắt đầu từ hôm nay
Công ty TNHH Việt Thiên chuyên sản xuất kinh doanh Cà Phê & Trà mang thương hiệu Việt Thiên. Với kinh nghiệm nhiều năm trong việc xây dựng và duy trì doanh thu ở mức cao nhất của những quán café đa phong cách chúng tôi tin tưởng rằng sẽ hỗ trợ Quý khách hàng một cách tốt nhất trong quá trình ra đời một quán café thành công. Với sự liên kết chặt chẽ các đơn vị chuyên thiết kế và thi công hệ thống các quán café, café bar lớn chúng tôi hy vọng sẽ giúp Quý khách hàng khởi đầu sự nghiệp của mình một cách suôn sẻ nhất. Mọi sự tư vấn là hoàn toàn miễn phí, xin vui lòng liên lạc với Bộ phận tư vấn khách hàng của Việt Thiên để biết thêm chi tiết.

Đào tạo nhân lực cho tương lai

Với phương châm liên kết giữa học tập và thực hành chúng tôi định kỳ hằng năm tổ chức tuyển chọn các bạn sinh viên năm I, II có hoàn cảnh khó khăn nhưng học lực khá và phù hợp với định hướng phát triển của Việt Thiên để đào tạo đội ngũ nhân viên nòng cốt.
Điều kiện tuyển chọn như sau:
Sinh viên năm I hoặc II các chuyên ngành kinh tế, ngoại thương hoặc công nghệ hóa thực phẩm.
Học lực kỳ gần nhất tối thiểu 7.0 (Đối với SV năm I học lực lớp 12 PTTH tối thiểu 7.5)
Cam kết tuân theo quy trình tuyển dụng và công tác tại Việt Thiên trong quá trình học tập và sau khi ra trường.
Chúng tôi luôn chào đón những con người có hoài bão và nhiệt huyết vì một Việt Nam hùng mạnh!

Tài trợ quán cafe

Công ty TNHH Việt Thiên chuyên sản xuất kinh doanh Cà Phê & Trà mang thương hiệu Việt Thiên . Chúng tôi cam kết hỗ trợ một cách lâu dài và toàn diện đối với hệ thống quán café tại các địa phương có chi nhánh/ nhà phân phối. Với phương châm tất cả vì một hương vị café – trà quyến rũ và độc đáo của Việt Thiên chúng tôi mong muốn được hợp tác với các đối tác quan tâm để cùng nhau phát triển.
Với kinh nghiệm lâu năm trong việc phát triển hệ thống quán café chuẩn mực chúng tôi tin rằng sẽ mang đến cho các đối tác của mình sự tin cậy tuyệt đối và sản phẩm đạt chất lượng tốt nhất. Chúng tôi không chỉ tài trợ về mặt cơ sở vật chất trong quán mà chúng tôi còn có đội ngũ chuyên viên thiết lập quy trình kinh doanh của quán café, đào tạo nhân viên một cách chuyên nghiệp. Hơn thế nữa chúng tôi luôn đồng hành cùng các đối tác trong quá trình kinh doanh lâu dài về sau.
Mọi vấn đề xin liên lạc Bộ phận tài trợ Công ty TNHH Việt Thiên

Tách cà phê muối!!!

Anh gặp nàng trong một bữa tiệc. Nàng vô cùng xinh xắn và dễ thương... Biết bao chàng trai theo đuổi nàng trong khi anh chỉ là một gã bình thường chẳng ai thèm để ý. Cuối bữa tiệc, lấy hết can đảm, anh mời nàng đi uống cafe. Hết sức ngạc nhiên, nhưng vì phép lịch sự nàng cũng nhận lời.
Họ ngồi im lặng trong một quán cafe. Anh quá run nên không nói được câu nào. Cô gái bắt đầu cảm thấy thật buồn tẻ và muốn đi về... Chàng trai thì cứ loay hoay mãi với cốc cafe, cầm lên lại đặt xuống... Đúng lúc cô gái định đứng lên và xin phép ra về thì bất chợt chàng trai gọi người phục vụ: "Làm ơn cho tôi ít muối vào tách cafe". Gần như tất cả những người trong quán nước đều quay lại nhìn anh... Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên. Nàng hỏi anh tại sao lại có sở thích kì lạ thế. Anh lúng túng một lát rồi nói: "Ngày trước nhà tôi gần biển. Tôi rất thích nô đùa với sóng biển, thích cái vị mặn và đắng của nước biển. Vâng, mặn và đắng - giống như cafe cho thêm muối vậy... Mỗi khi uống cafe muối như thế này, tôi lại nhớ quê hương và cha mẹ mình da diết...". Cô gái nhìn anh thông cảm và dường như nàng rất xúc động trước tình cảm chân thành của anh. Nàng thầm nghĩ một người yêu quê hương và cha mẹ mình như thế hẳn phải là người tốt và chắc chắn sau này sẽ là một người chồng, người cha tốt... Câu chuyện cởi mở hơn khi nàng cũng kể về tuổi thơ, về cha mẹ và gia đình mình...
Khi chia tay ra về, cả hai cùng cảm thấy thật dễ chịu và vui vẻ. Và qua những cuộc hẹn hò về sau, càng ngày cô gái càng nhận ra chàng trai có thật nhiều tính tốt. Anh rất chân thành, kiên nhẫn và luôn thông cảm với những khó khăn của cô. Và... như bao câu chuyện kết thúc có hậu khác, hai người lấy nhau. Họ đã sống rất hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Sáng nào trước khi anh đi làm, nàng cũng pha cho anh một tách cafe muối...
Nhưng khác những câu chuyện cổ tích, câu chuyện này không dừng ở đó. Nhiều năm sau, đôi vợ chồng già đi, và người chồng là người ra đi trước... Sau khi anh chết, người vợ tìm thấy một lá thư anh để lại. Trong thư viết: "Gửi người con gái mà anh yêu thương nhất! Có một điều mà anh đã không đủ can đảm nói với em. Anh đã lừa dối em, một lần duy nhất trong cuộc đời... Thực sự là ngày đầu tiên mình gặp nhau, được nói chuyện với em là niềm sung sướng đối với anh. Anh đã rất run khi ngồi đối diện em... Lúc đó anh định gọi đường cho tách cafe nhưng anh nói nhầm thành muối. Nhìn đôi mắt em lúc đó, anh biết mình không thể rút lại lời vừa nói nên anh đã bịa ra câu chuyện về biển và cafe muối. Anh không hề thích và chưa bao giờ uống cafe muối trước đó! Rất nhiều lần anh muốn nói thật với em nhưng anh sợ... Anh đã tự hứa với mình đó là lần đầu và cũng là lần cuối anh nói dối em. Nếu được làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như vậy... để được có em và để được uống tách cafe muối em pha hàng ngày suốt cuộc đời anh... Anh yêu em!". Mắt người vợ nhòa đi khi đọc đến những dòng cuối lá thư. Bà gấp bức thư lại và chầm chậm đứng lên, đi pha cho mình một tách cafe muối... Nếu bây giờ có ai hỏi bà cafe muối có vị như thế nào, bà sẽ nói cho họ biết: Nó rất ngọt!!!

Giọt đắng bên ly cà phê

Sớm, trời còn hơi lành lạnh. Mở ấm nước vừa sôi, hơi nước phả vào mặt, ngọt và hơi rát. Ba muỗng cà phê, một chút coffeemate, một muỗng đường, thế là cái thứ nước đen sánh đã chuyển qua màu nâu vàng quyến rũ. Nhấp một ngụm cà phê, vị đắng tan nhanh trên đầu lưỡi, để lại cảm giác hơi chát và cái vị thơm nồng, rồi lan đến từng tế bào, rân rân cảm giác.Người ta nói rằng cà phê không phải là thứ thanh thản như trà, càng không mạnh mẽ, bạo liệt như rượu. Cà phê như một gạch nối giữa niềm vui và nỗi buồn. Với ai đang muộn phiền, cà phê càng day dứt như một bản nhạc có nhiều dấu lặng. Còn những kẻ môn đồ của giáo phái cà phê thì cho nó là người đàn bà mang bùa ngải trong mình...Em chưa bao giờ tự hỏi cái kẻ "đạo" cà phê ấy, theo cách nói của anh, sao lại nghĩ ra cái định nghĩa không nên chứng minh như vậy? Chỉ đến ngày hôm kia, vô tình lướt blog, em mới nhận ra, trong lòng anh và em vẫn còn chứa bao nhiêu khoảng lưng chừng: giữa niềm vui và nỗi buồn, yêu thương và xa cách, hiện tại và quá khứ, những thứ không thề cắt nghĩa rõ ràng...Bây giờ mỗi lần lên thăm dì trên thành phố, em rất ghét phải đi qua con đường đó, ghét phải nhìn thấy cái ghế gỗ đó, em sẽ nhói lòng nếu lỡ thấy một "cặp" nào đó đang ngồi, em sợ biết đâu lại gặp cô bé phục vụ ngày nào, nở một nụ cười rất xinh lộ ra một chiếc răng khểnh bên trái: "Chị có muốn thử loại cà phê mới này không. Dạ, còn anh hôm nay dùng gì ạ?". Lạ thật, cả cái quán đó, sao chỉ có mình cô ấy nhớ được thói quen của em, luôn giúp em tránh được những cơn bối rối nhỏ nhỏ khi phải đổi ly. Cà phê cho em và sữa đậu nành cho anh. Cảm ơn cô bé ấy thật nhiều.Vào mùa này, quán chắc đã phủ đầy bông bằng lăng. Cái ghế mây thỉnh thoảng lại vương đầy những bông hoa cánh mỏng, tím mong manh ngơ ngác. Cơn mưa chiều bất ngờ ào qua không hẹn trước. Bông bằng lăng bị nước đánh, rụng dán chặt vào gờ đá. Cà phê nhỏ từng giọt chầm chậm trong tiếng mưa chiều xối xả. Hơi nước đọng thành giọt trên thành ly nước mưa bám trên cánh hoa đều mong manh, trong suốt. Nghe như thời gian ngưng đọng lại trong góc quán bé nhỏ này, quanh ly cà phê thơm dìu dịu:- Cà phê pha sữa ngon hơn hay cà phê pha coffee-mate ngon hơn hả anh?- Em "đạo" cà phê mà sao lại hỏi anh câu này?- Mẹ em không biết uống rượu nhưng phân biệt rượu ngon rượu dở, loại nặng loại nhẹ rất giỏi đấy. Chỉ cần nhấp vào đầu lưỡi là mẹ biết ngay. Anh cũng đã thử cả hai thứ rồi đó thôi!- Không thể so sánh được. Mỗi loại có một cái thú riêng. Cà phê pha sữa thì hương nhiều hơn vị, cái vị bị sữa lấn át. Còn pha bằng bột coffee-mate thì vị sẽ nhiều hơn hương...Trên thế giới thì người ta hay dùng coffee-mate.- Sao anh lúc nào cũng chung chung vậy, mỗi cái ngon một kiểu thì ai chẳng nói được. Anh thích loại nào kia?- Hì, anh chỉ thích cà phê em pha...Bức vẽ xe ngựa Đà Lạt của Trần Minh ThôngNgày nhận quyết định về Đà Lạt, em biết chúng mình sẽ chia tay. Dẫu chúng ta có muốn níu kéo, cố gắng đến thế nào thì vẫn có rất nhiều việc mà sức mình không làm được. Em không thể hi sinh kỳ vọng của cha mẹ, những cái nhìn tin tưởng của những đứa em...Có thể tình yêu của chúng ta chưa đủ lớn để vượt qua thử thách của cuộc sống này. Đà Lạt lạnh và sớm có nhiều sương mù lắm anh à. Thật buồn cười là cuối cùng em đã có dịp quàng chiếc khăn len và cái áo ấm anh mua cho em trong lần ra Bắc du lịch. Em đã thấy thanh thản và hòa mình được vào cuộc sống mới. Em thích nhìn vào ánh mắt của những sinh viên vừa năm nhất, khi họ vừa mới nhập trường. Ở đó có nhiều khát khao, hoài bão, và cả những bỡ ngỡ, háo hức tiếp muốn thâu nhận mọi thứ ở cuộc đời này...Ở đây cũng có rất nhiều quán cà phê. Quán nhỏ lưng chừng dốc, lặng lẽ núp trong bóng cây. Ngồi trong góc quán, có thể thấy cả rừng cây mờ xanh, đổ bóng dần xuống trong chiều vắng. Cà phê Đà Lạt đậm và đắng hơn ở Sài Gòn. Em đã gặp anh M, anh chàng nhạc sỹ mình gặp trong lần về miền Tây chơi đấy. Anh ta mời em tới một quán cà phê nến vàng, bàn gỗ thông như một ngôi nhà nhỏ trong miền cổ tích. Em đã xí xọn mặc váy, trang điểm một chút và cầm ô vì tối hôm ấy trời mưa nhẹ. Quán không thắp đèn điện, chỉ có những ngọn nến lung linh trên từng bàn cho khách ngồi nói chuyện. Nhưng anh biết không, anh chàng nghệ sỹ ấy đã chọn một quán cà phê tình nhân, trong một buổi tối lãng mạn như thế để rồi dẫn em đến cái bàn gần cửa sổ nơi có hai phụ nữ đang ngồi nói rằng: "Giới thiệu với em, đây là mẹ anh, còn đây là vợ anh.". Em vẫn thấy buồn cười mãi về lần "tưởng bở" ấy nhưng cũng thầm cảm ơn anh ta. Nhờ vậy mà em biết một quán quen, mỗi chiều rảnh rỗi lại ngồi nhấp từng ngụm cà phê và nghĩ về một phương trời khác, một nụ cười trìu mến và ánh mắt hiền lành, không dành cho em nữa. Cà phê không pha đường thì đắng hơn cả bồ hòn anh nhỉ, nhưng vị đắng của cà phê thì đã thấm gì...Bây giờ em hay tự tay pha cà phê sáng cho mình. Có thể một chiều nào đấy, số phận đưa bước chân anh đến vùng đất lạnh này, mình có thể ngồi bên cửa sổ ngắm lay ơn nở trong sương, và nói ra tất cả những gì còn vương vấn...dẫu chỉ một lần.

Café đen và café sữa…

Không biết tự bao giờ em đã có thói quen đi café một mình…Chiều Sài Gòn, nắng nóng và gió, ngồi bên cạnh tách café nóng bốc khói, ngắm từng giọt café đen sánh từ từ chảy xuống ly, nghe thời gian trôi qua thật chậm… Nhấp một ngụm café đặc quyện, nghe dư âm vị đắng tan dần nơi đầu lưỡi…Em có một khoảng không gian riêng của mình… Anh chưa bước vào được, và có lẽ cũng chưa từng ai bước vào…Còn nhớ vào sinh nhật anh em đã tặng anh cái gì không? Một cô bé 18 tuổi bình thường, nhưng em lại có những suy nghĩ thật lạ lùng…Em là một người con gái đặc biệt, em biết không? Đó là món quà đặc biệt nhất trong suốt 19 năm nay của anh, em ạ! Những hạt café tròn trịa, nâu bóng và thơm nức mùi café được đặt trong lọ thủy tinh trong suốt buộc nơ đỏ… mà suốt đời có lẽ anh không bao giờ quên…“Nếu anh cho những lát cà rốt vào nước sôi, nó sẽ trở nên mềm nhũn…Nếu anh cho một quả trứng vào, nó sẽ trở nên cứng cáp…Nhưng nếu anh cho vào đó những hạt café, nó sẽ hòa tan ra và biến thành một cốc café”Cuộc đời cũng như bình nước sôi kia vậy, cách nó tác động lên mọi người đều như nhau… Thay đổi chính mình để thay đổi cuộc sống xung quanh, có phải đó là điều mà anh đã dạy em?“Café đen là những ngày đơn độc…Café sữa là những phút giây hạnh phúc nói cườiCuộc đời là một tách café mà em và anh chỉ là sữa và đường…Nếu được làm lại từ đầu, liệu anh có chọn café sữa?”Bởi lẽ đường và sữa không thể cùng tồn tại trong một tách café, nên nếu em không có ở bên cạnh anh, hãy tự thêm đường vào cốc café của mình, anh nhé…Trước giờ anh vẫn uống café đen…Trước giờ anh vẫn đi café một mình…Nhưng bây giờ sẽ không như vậy nữa, em nhé, vì cả em và anh đều đâu còn một mình nữa… “Khi anh uống một cốc café bất kỳ anh sẽ nghĩ đến em…”Nhưng anh không hiểu câu cuối cùng, em ạ! Trước đó anh không hề để ý đến, nhưng anh không biết đó là lần cuối cùng được đi uống café với em… Hai ly café sữa nóng bốc khói trong một chiều mưa Sài Gòn, nhưng lòng anh vẫn cảm thấy ấm áp…Anh đã mất em thật rồi… Chỉ là vì anh quá ngốc nghếch, quá vô tâm, mà em lại quá nhạy cảm, có lẽ chính điều đó đã làm nên khoảng cách... Anh đã không biết trân trọng em, không biết trân trọng những gì anh đang có. Anh đã phá vỡ khoảng không gian riêng của chúng mình. Em chỉ đi một quán café duy nhất, và nó không phải chỉ là một quán café đơn thuần, mà nó là thế giới riêng của em, là nơi anh có thể tìm thấy em khi em đột nhiên biến mất… Bây giờ thì không còn nữa, anh không biết tìm em ở đâu, em đã thực sự biến mất khỏi cốc café của anh…-“Anh đi uống café để làm gì?”-Anh chỉ thường vào quán café máy lạnh để trốn cái nắng nóng của Sài Gòn giữa trưa hè thôi… Còn em?-Để tìm lại sự bình yên cho tâm hồn…Mãi đến bây giờ anh mới hiểu, em ạ. “Bình yên không phải là một khoảnh khắc không ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc… Bình yên là lúc giữa phong ba bão táp ta vẫn cảm nhận được sự yên tĩnh trong trái tim”…Cảm ơn em, em ạ! Em không biết rằng, nếu không có em, anh thà uống café không đường, dù có nhiều loại đường khác nhau, nếu không có thứ đường anh cần, anh chỉ uống café đen mà thôi…st-Công nghệ copy&paste

Thứ Năm, 28 tháng 2, 2008

Giọt cà phê

Ngồi nhâm nhi ly cà phê trong Lễ hội, những giọt cà phê tí tách rơi, gợi trong tôi bao cảm xúc: Cà phê đắng, mà em thì ngọt quá!
Giọt giọt rơi sóng sánh bốc đầy
Anh giết thời gian bằng điếu thuốc trên tay
Và quên mình trong tiếng rơi nhỏ nhẹ.
Cà phê đắng sẽ có đường thay thế
Nhưng cái ngọt ngào có thể sẽ đi qua
Vị đắng ấy không gì thay thế nổi
Suốt cuộc đời chất đắng vẫn còn theo.
Năm tháng qua đi
Vẫn những giọt cà phê
Anh tưởng thấy đôi mắt em đẫm lệ
Ai đã qua một thời trai trẻ
Bỗng ngậm ngùi trước những giọt cà phê.

Điều không thể nào chạm tới

Lần cuối cùng ở bên nhau, em vẫn muốn ở nơi chúng ta hò hẹn lần đầu. Quán cà phê quen thuộc, với những giai điệu sâu lắng, tinh tế hoà quyện trong hương cà phê nồng nàn.
Em ngồi lặng yên, dịu dàng bên anh, đôi mắt nhìn xa xăm. Dường như càng nhìn ngắm đôi mắt ấy, anh càng cảm thấy anh nhìn em không bao giờ thuộc về mình. Nó xa vời vợi. Nó luôn hướng về chân trời ấy, nơi em vẫn thường kể với anh bằng tất cả niềm say mê thơ trẻ, nơi có những vạt Dã Quỳ vàng rực đến nao lòng, nơi có những con đường dốc lên dốc xuống, nơi có những vườn cà phê với những bông hoa trắng muốt toả hương dịu ngọt lúc vào mùa, và nơi ấy có cả một người em đã từng yêu thương, đã từng đưa em đến tận cùng hạnh phúc và đau khổ.Đã có lần em hỏi anh tại sao anh lại có thể yêu một cô gái tẻ nhạt như em, một cô gái hoàn toàn không xinh đẹp, không quyến rũ, luôn luôn u sầu, có một thói quen bất di bất dịch là ngồi bên ly cà phê ở chiếc bàn dưới gốc cây ngọc lan này vào mỗi chiều thứ bảy. Anh đã không trả lời. Đơn giản vì anh nghĩ em cũng không cần một câu trả lời theo cách thông thường. Anh chỉ biết rằng vì em, anh vẫn đến đây vào mỗi chiều thứ bảy, và chọn đúng chiếc bàn dưới gốc cây ngọc lan này để nhâm nhi từng giọt cà phê sóng sánh. Anh chỉ biết rằng, phố núi với những kỷ niệm thuộc về em đã trở thành một phần máu thịt của anh dù anh chưa một lần đặt chân đến. Anh chỉ biết anh cũng đã yêu thương những điều em đã yêu thương. Và khi em chìm trong suy tưởng về một nơi rất xa thực tại ở đây, anh cũng rất muốn đi cùng em trên con đường ấy.Nhưng anh cũng biết rằng anh không bao giờ chạm đến được những ý nghĩ trong sâu thẳm tâm hồn em. Chỉ đơn giản vì anh không thật sự thuộc về mảnh đất Tây Nguyên huyền bí. Anh dù có yêu hương cà phê đến đâu, dù có yêu những bản tình ca của núi rừng đến đâu vẫn không thể nắm bắt và cảm nhận trọn vẹn vẻ đẹp của nó, như em và người ấy.Anh vẫn ngồi lặng yên bên em hàng giờ, để nghe những giọt cà phê rơi, những giai điệu sâu lắng tinh tế hoà quyện trong hương cà phê nồng nàn. Anh sợ phải lên tiếng, anh sợ mình cắt ngang dòng suy tưởng của em. Anh muốn em được sống hoàn toàn trong hoài niệm.Em và người ấy đã có một tuổi thơ êm đềm bên cạnh cánh rừng bên nhà, con suối trong vắt mát lạnh, những gốc cà phê xum xuê; đã có một tình yêu trong sáng, lãng mạn, và sâu đậm. Ngày người ấy ra đi, em không khóc, chỉ nỗi đau đớn là ngập đầy trong mắt.Nỗi đau ấy anh có thể cảm nhận được, bởi giờ đây nó vẫn còn rõ ràng lắm trong ánh nhìn em.“Tâm hồn em đã vĩnh viễn thuộc về nơi ấy rồi, anh ạ!” Tiếng nói trong vắt của em kéo anh ra khỏi không gian tâm tưởng. Ánh mắt anh chạm vào ánh mắt em, ở đó có những đốm sáng lung linh, nồng nhiệt và say mê. Chưa bao giờ anh nhìn thấy những điều ấy trong đôi mắt em cả. “Anh sẽ rất nhớ em!”. Anh cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại và đặt vào lòng bàn tay mình. Anh tin em sẽ cảm nhận được tất cả những gì đang diễn ra trong anh lúc này.-***-Không có em, anh vẫn giữ cho mình thói quen đến quán cà phê này vào mỗi chiều thứ bảy. Vẫn là chỗ ngồi quen thuộc dưới gốc cây ngọc lan, vẫn là những giai điệu sâu lắng tinh tế quyện trong mùi hương cà phê nồng nàn. Anh để tâm hồn lắng lại cùng những gì anh đã từng yêu thương và mãi mãi yêu thương. Anh biết mình còn nợ em một câu trả lời. Thật ra anh rất muốn nói với em là, với anh, không người con gái nào quyến rũ bằng em, sức quyến rũ của đôi mắt, một ánh nhìn xa xăm diệu vợi mà anh không bao giờ nắm bắt được, cũng giống như vị cà phê vậy, cứ mỗi lần thưởng thức anh lại có một niềm cảm hứng mới mẻ, như là một nỗi đam mê bất tận theo thời gian. DÒNG SÔNG TRÔI